Vào những năm 30, ở các vùng xung quanh Phật Sơn, mọi người đều rất thích thú với môn võ wushu. Diệp gia lúc đó nổi tiếng lắm, còn Diệp Vấn thì được xem như là một tay cao cờ hàng đầu của Vĩnh Xuân Quyền. Có một ông chú tên Lưu, vừa mở lò võ, muốn xin chút “chỉ giáo” từ Diệp Vấn trong một trận đấu kín. Kết quả là Diệp Vấn thắng dễ như ăn kẹo, khiến ai nấy đều càng thêm trân trọng anh.
Chẳng lâu sau, có gã thảo khấu tên Kim Sơn Trảo cùng đám lêu lổng của hắn lọt vào vùng này. Hắn nghĩ rằng nếu đánh bại Diệp Vấn, hắn sẽ được dân chúng ủng hộ và có cơ hội học võ công. Nhưng Diệp Vấn đã “dạy cho” Sơn Trảo một bài học nhớ đời bằng bốn ngón võ của Vĩnh Xuân: quyền, cước, liễu diệp đao, và côn. Chiến thắng của Diệp Vấn đã làm cho viên cảnh sát Lý Chiêu và dân quê yêu thích võ thuật này thậm chí thêm phần cuồng nhiệt, ai cũng ao ước được luyện tập Vĩnh Xuân Quyền.