Vào mùa hè năm 1996, Dương Tịch – cô gái vốn nổi bật với tài chạy như gió – đã được bố mẹ tặng một chiếc xe đạp sau khi cô giành giải nhất trong cuộc thi chạy toàn trường. Thế nhưng, trên đường trở về nhà, chiếc xe đạp không may đã bị cướp. Vội vàng đuổi theo, cô bất ngờ bị thương do sức ép từ vụ nổ ở phòng thí nghiệm và không thể tham gia vào cuộc thi điền kinh để kiếm điểm cho việc vào đại học.
Khi trở lại trường sau một thời gian, Dương Tịch phát hiện ra kẻ đã gây ra vụ nổ ngày ấy lại chính là Hoa Bưu – một chàng trai mới chuyển đến lớp cô. Anh ta không chỉ giành lấy vị trí lớp trưởng mà cô đã mãi mơ ước, mà còn là một thiên tài khoa học, nhiệt huyết và hơi bốc đồng nữa.
Ban đầu, Hoa Bưu bị xem như “kẻ thù” của cả lớp, nhưng thật bất ngờ khi anh dùng sự thông minh của mình để cứu một bữa tiệc Trung thu bị hư hỏng, thắng lợi trong trò chơi bằng trí nhớ xuất sắc, và còn rất nghĩa hiệp khi sẵn sàng bị đâm thay cho bạn bè. Những hành động ấy dần làm mọi người nhìn nhận lại và gác lại sự thù ghét trước đó, chấp nhận Hoa Bưu vào nhóm “Tiểu đội xe bay” của họ.
Dương Tịch cũng dần nhận ra rằng không chỉ nhiệt huyết, Hoa Bưu còn rất biết ơn và hiếu thảo với bà của mình. Chính vì thế, cô đã quyết định từ bỏ những định kiến cũ và kết bạn với anh. Cả nhóm năm người cùng nhau trải qua những năm cuối cấp 3 đầy ắp niềm vui, vừa tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào vừa học cách đối mặt với những cay đắng của quá trình trưởng thành. Đọng lại trong lòng họ là một câu chuyện thanh xuân thật đáng nhớ và không bao giờ phai nhạt.