Fond de l’etang là một trường nội trú cho những cậu bé gặp khó khăn, nằm trong một vùng quê ở Pháp. Vào giữa thế kỷ 20, trường này có hiệu trưởng M. Rachin, một người rất nghiêm khắc và lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Ông có câu nói chính thức của ngôi trường này là “hành động – phản ứng”, có nghĩa là nếu có cậu bé nào mắc lỗi, sẽ bị phạt nặng. Tuy nhiên, cách quản lý này như thể gây phản tác dụng, bởi vì các cậu bé không xem mình như một tập thể mà lại chả khác nào một bầy lười biếng xô đẩy nhau. Thay vì dạy bảo, các thầy cô ở đây thường chỉ chăm chăm theo dõi và chờ đợi để phát hiện hành vi nghịch ngợm của bọn trẻ.
Một ngày đẹp trời, vào 15 tháng 1 năm 1949, một người giám sát mới, M. Clément Mathieu, đã tới trường. Ông là một người đàn ông trung niên đang tìm cách gây dựng lại cuộc sống sau một loạt thất bại. Dù nhận thấy các cậu bé ở đây khá bất cần, nhưng Mathieu không tin vào cách dạy khắc nghiệt của Rachin. Ông đã âm thầm chống đối và làm suy yếu những phương pháp này. Chậm rãi, cách tiếp cận của Mathieu đã có tác động tích cực đến một vài học sinh. Mặc dù Rachin không thực sự đồng ý, nhưng cuối cùng ông cũng cho phép Mathieu thử nghiệm lớn hơn: biến đổi không khí trường học bằng cách thành lập một dàn hợp xướng cho học sinh.
Điều này không hề đơn giản với Mathieu, không chỉ vì ông là một nhạc sĩ từng thất bại mà còn vì những cậu bé ban đầu không hứng thú với ý tưởng này. Trong suốt quá trình ấy, Mathieu đặc biệt để ý tới hai học sinh với những lý do khác nhau. Một là Pépinot, cậu bé lúc nào cũng tựa như đang chờ đợi, vì luôn hy vọng đến thứ bảy có cha đến đón, nhưng cha cậu chưa bao giờ xuất hiện. Cậu còn lại là Pierre Morhange, một cậu học sinh lớn tuổi, rất nội tâm nhưng lại có tài năng âm nhạc thật sự ẩn dấu. Ẩn sau vẻ ngoài đáng thương của Morhange, Mathieu dần nhận ra rằng cậu có một tình yêu mãnh liệt với âm nhạc.
Bên cạnh việc phải vượt qua những trở ngại do Rachin tạo ra và sự hoài nghi từ học sinh, Mathieu còn phải đối mặt với một thách thức khác đến từ cậu bé mới vô trường, Pascal Mondain. Cậu này lớn hơn khá nhiều, và tính cách khó chịu của Mondain có thể gây rối loạn toàn trường.
Hơn năm mươi năm sau, Morhange và Pépinot, người chưa gặp nhau từ thời học sinh và cũng không có nhiều cơ hội gần gũi trong trường, lại đang cùng nhau đọc hồi ký của Mathieu. Chính hồi ký này đã giúp họ nhận ra những lý do mà việc dạy dỗ của Mathieu đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của cả hai.