Ngày đó, Thượng Hải bị chia thành hai băng nhóm. Một bên là Bạch Bang với ông trùm Bạch Lạc Lợi – một kẻ khôn lỏi, mưu mô, còn bên kia là Ngũ Hồ Bang dưới tay Tiết Trường Xuân, cũng chẳng kém phần độc ác cả. Trong cái thời khắc hỗn loạn đó, xã hội chính trị ở Thượng Hải cũng chia đôi ra: bên dưới sự bảo kê của lãnh sự Pháp và bên tôn thờ Đại soái (tên cụ thể thì thôi, quên mất rồi). Bạch Lạc Lợi thì luồn cúi nịnh nọt lãnh sự của Pháp, còn Tiết Trường Xuân thì dùng mọi trò quỉ để lấy lòng Đại soái, tất cả chỉ nhằm làm lợi cho cá nhân.
Có một thanh niên nghèo tên là Mã Vinh Trinh, anh chàng này khá giỏi võ và cũng chân thật. Anh sống cùng với mẹ trong một trại nuôi ngựa ở Sơn Đông. Một ngày nọ, khi đi tìm ngựa để tặng con gái mình là Bạch Tiểu Diệp, Bạch Lạc Lợi ghé qua trại của Mã Vĩnh Trinh. Ai ngờ, con ngựa mà Bạch Lạc Lợi thích lại chính là Tiểu Bạch – con ngựa mà MVT rất yêu quý, nên anh nhất quyết không chịu bán.
Không thể thuyết phục được MVT, Bạch Lạc Lợi bèn thuê một số người có thù hằn với MVT tới đốt trại ngựa và bắt luôn Tiểu Bạch đi. Trại ngựa cháy rụi, cả Mã Vinh Trinh và mẹ – Mã Đại Nương bị bắt giam không thương tiếc. Không chịu nổi cuộc sống khổ sở trong tù, MVT và mẹ quyết định đánh cai ngục để tìm cách trốn thoát. Chạy giữa lúc nguy hiểm, Mã Đại Nương bị thương nặng trong một lần rượt bắt. Cả hai mẹ con bấm bụng tìm đến nương nhờ trong một ngôi chùa.
Tại đó, Mã Đại Nương đã tặng MVT một cây kèn harmonica và dặn anh phải lên Thượng Hải lập nghiệp. Dù trong lòng đầy biến động không muốn rời xa mẹ, nhưng MVT cũng chỉ biết ngậm ngùi nghe theo mẹ mà lên đường tìm kiếm cơ hội ở Thượng Hải.