Có một người đàn ông không mấy hứng thú với công việc dự báo thời tiết, mà anh ta thường gọi vui là “Rat”. Năm nay đã là năm thứ tư anh lăn lộn với câu chuyện này, và chẳng cần phải nói, sự chán chường của anh thể hiện rõ trên mặt. Mỗi khi nghĩ đến cái “sau đây”, anh chỉ chực cảm giác như mình đang lặp đi lặp lại những thứ đã quá quen thuộc mà không biết khi nào mới thoát ra được. Ban đầu, anh vẫn cố bẻ lái tình huống để làm cho mình đỡ chán, nhưng cuối cùng thì anh nhận ra rằng sẽ phải gắn bó với cái chỗ này mãi mãi, ngày nào cũng một vài nét mặt quen thuộc làm điệu bộ giống y nhau.