Vào cuối những năm 80, có một chàng trai tên là Patrick Bateman, lúc đó 27 tuổi. Anh ta đi lang thang trên những con phố và hòa mình vào một mạng lưới các cô gái xinh đẹp, nơi mà chỉ có những người giống mình mới được chấp nhận, tạo nên sự phân biệt rõ rệt. Patrick có thói quen cố định vào mỗi buổi sáng để giữ cho bản thân luôn hấp dẫn và khỏe mạnh. Anh thì giống như những người trong giới của mình, chứ không thể tránh khỏi sự tự mãn, thích khoe khoang, và ganh đua. Ai cũng phải nổi bật hơn người khác trong mắt mình. Nhưng điểm khác biệt ở Patrick là, anh nhận ra rằng, tất cả những người đó chỉ là những chiếc mặt nạ, che giấu cái mà anh cho là thực chất bên trong, một phần con người lạnh lùng và vô tâm.
Nói một cách đơn giản, Patrick giống như một vỏ sò chứa đựng đầy sự tham lam và châm biếm, khi luôn khao khát những gì người khác có và chừa lại sự ghê tởm cho những ai không đáp ứng kỳ vọng của anh. Cảm giác ghê tởm ấy khiến Patrick mong muốn rời xa thế giới của những người anh ta không coi là “đủ tốt.” Anh không nhìn nhận họ là con người, mà chỉ sống theo những tiêu chí mà anh muốn tránh xa.